ĐÔI GIÀY VÀ TÌNH YÊU THƯƠNG THẦM LẶNG

ĐÔI GIÀY VÀ TÌNH YÊU THƯƠNG THẦM LẶNG

doi giay va tinh yeu thuong tham lang

Bà ngoại tôi luôn dành cho tôi những điều tốt đẹp nhất. Từ khi còn bé, bà đã tặng tôi chiếc bàn học để tôi chăm chỉ học hành. Khi tôi lớn hơn, bà lại góp tiền mua đồng phục mới cho tôi. Khi tôi trở thành sinh viên đại học và bắt đầu sống tự lập, bà thường xuyên gửi đồ ăn cho tôi. Dù đã chu đáo như vậy, bà vẫn luôn ân cần hỏi han xem tôi có thiếu thốn gì hay không.

Trung thu vài năm trước, bà ngoại đã tặng tôi một đôi giày mới. Bà dẫn theo dì và em họ tôi đi chọn mua một đôi giày vừa hợp thời trang vừa phù hợp với sở thích của tôi. Sau kỳ nghỉ lễ, khi tôi trở về nhà trọ, bà ngoại nhất quyết tiễn tôi ra tận bến xe dù tôi đã cố ngăn cản. Lên xe buýt với lòng ấm áp trào dâng, nhưng trong tôi vẫn có một chút hụt hẫng. Đôi giày mà bà ngoại mới mua cho tôi lúc nãy còn trên tay giờ đã không còn nữa.

Vì không dám nói với bà, tôi đành gọi điện cho dì và giải thích sự tình. Dì tôi bối rối, hứa sẽ đến bến xe tìm kiếm. Tôi cũng liên hệ với văn phòng bến xe nhưng chỉ nhận được câu trả lời rằng “Không tìm thấy đôi giày nào.” Lên xe buýt đã khởi hành, tôi chỉ biết im lặng, lòng đầy lo lắng.

Khoảng hai tiếng sau, em họ tôi gọi điện đến: “Chị chưa xem tin nhắn à? Mau gọi điện cho bà và nói cảm ơn đi.”

Ngỡ ngàng trước lời nói của em, tôi mở tin nhắn và thấy bức ảnh chiếc túi đựng đôi giày. Rõ ràng không có lý gì mà đôi giày có thể tự quay trở lại. Hóa ra, bà ngoại đã nghe tin và quay lại bến xe tìm kiếm. Bà tìm thấy đôi giày tại cửa hàng bán đồ ăn vặt gần đó – nơi bà đã mua quà cho tôi trước đó.

Lòng tôi trào dâng xúc động vì sự chu đáo và tình yêu thương vô bờ bến của bà ngoại. Nghĩ lại bản thân đã vô tình làm bà lo lắng vì sự lơ là của mình, tôi vội gọi điện cho bà để cảm ơn và xin lỗi. Bà dịu dàng nói: “Bà không sao đâu. Bà sẽ gửi đôi giày qua bưu điện, cháu nhớ mang nó thường xuyên nhé.”

Tình yêu thương thầm lặng của bà ngoại là món quà quý giá nhất mà tôi từng nhận được. Suy nghĩ về những gì bà đã làm cho tôi, tôi nhận ra rằng mình đã quá vô tâm và thiếu quan tâm đến bà. Dù giờ đây tôi đã sống xa bà, tôi quyết tâm sẽ trở thành một người cháu gái luôn gần gũi và yêu thương bà hơn bao giờ hết. Tôi sẽ bày tỏ tình cảm và lòng biết ơn của mình nhiều hơn nữa, dù cho nó không thể bằng một phần nhỏ những gì bà đã dành cho tôi.