Lời Hối Hận Muộn Màng

Mẹ – Bóng cả che chở

Từng ngày trôi qua, kí ức về những năm tháng tuổi thơ ùa về, len lỏi trong từng khoảnh khắc hiện tại. Ký ức về mẹ, về những lần vô tâm của tôi và cả lời hối hận muộn màng. Một hành động nhỏ bé nhưng đã làm mẹ tôi buồn và mãi mãi không thể sửa chữa.

loi hoi han muon mang

Cha tôi qua đời khi tôi còn rất nhỏ, để lại mẹ tảo tần gánh vác cả gia đình. Mẹ làm đủ thứ việc, từ bán cá ở chợ, đến những công việc lặt vặt khác để nuôi dưỡng bốn đứa con. Mẹ luôn về muộn, hai người chị lo việc nhà và chăm sóc em út. Còn tôi, đứa con thứ ba, không quan tâm đến việc gia đình. Tuổi thơ của tôi chỉ rong chơi, tung tăng, vô tư, không hề hay biết những nhọc nhằn mà mẹ phải gánh chịu.

Câu chuyện buồn về sự hững hờ của tôi

Có một lần, mẹ gọi tôi đến với giọng mệt mỏi: “Mẹ bị đau chân, con có thể xoa bóp cho mẹ được không?”. Lúc ấy, tôi đang nghĩ đến các nhân vật trong trò chơi điện tử, cảm thấy phiền vì bị mẹ nhờ làm việc. Tôi xoa bóp hời hợt, qua loa, chỉ mong cho xong. Thế là, tôi đã dừng lại sau vài phút bóp chân cho mẹ. Mẹ bảo tôi: “Con đã xoa bóp xong rồi à?”, và nhờ tôi làm thêm chút nữa. Tôi đã miễn cưỡng xoa bóp chân thêm cho mẹ. Nhìn vẻ mặt nhăn nhó, khó chịu của tôi, mẹ im lặng, không nói thêm lời nào.

Kể từ hôm ấy, mẹ không bao giờ nhờ tôi xoa bóp chân nữa. Mẹ tự tìm cách xoa bóp bằng chai nước rỗng hoặc đập chân xuống sàn để giảm bớt sự tê cứng. Lúc đó, tôi cũng không biết rằng mẹ đã buồn thế nào. Và tôi cũng không hối hận dù chỉ một chút. Ngược lại, tôi còn cảm thấy vui khi mình không bị mẹ nhờ nữa.

Thấu hiểu mẹ thông qua hình ảnh của con trai 

Khi ở độ tuổi của mẹ hiện tại, đôi chân tôi cũng thường xuyên sưng tấy. Mỗi khi đứng lâu, đêm đến tôi lại trằn trọc, khó ngủ. Lúc ấy, tôi thường gọi chồng hoặc con trai đến xoa bóp cho mình. Con trai tôi luôn vui vẻ mỗi khi được tôi nhờ giúp đỡ. Nhìn hình ảnh cậu bé học cấp hai miệt mài xoa bóp đôi chân sưng tấy của tôi, nước mắt bỗng tuôn trào. Lòng tôi se lại khi nghĩ về mẹ: “Hóa ra mẹ cũng từng trải qua những cơn đau đớn như thế này, thậm chí còn khổ sở hơn cả tôi.” Qua hình ảnh con trai, tôi càng cảm thấy thương mẹ hơn và hối hận thật nhiều. Hối hận vì chưa bao giờ thực sự vui vẻ xoa bóp chân cho mẹ, dù chỉ một lần. Dẫu biết đây là những lời hối hận muộn màng, nhưng tôi vẫn muốn chia sẻ để không ai phải trải qua cảm giác này giống tôi. 

Cách đây không lâu, tôi nhắc lại chuyện cũ với mẹ khi chạm nhẹ vào đôi chân của mẹ vừa trải qua phẫu thuật. Mẹ khẽ cười và nói: “Có chuyện như thế sao? Mẹ cũng không nhớ nữa.” Nghe mẹ nói vậy, tôi càng thêm day dứt. Giá như ngày ấy, tôi đã xoa bóp cho mẹ bằng cả trái tim, bằng sự yêu thương và trân trọng, dù chỉ bằng đôi tay nhỏ bé của mình thì mẹ chắc hẳn cũng được yên ủi phần nào.

Lời hứa muộn màng

Lời hối hận muộn màng của tôi mãi mãi không thể sửa chữa được. Ký ức về sự vô tâm của tôi sẽ là bài học đắt giá, nhắc nhở tôi phải biết yêu thương và trân trọng mẹ nhiều hơn. Bởi mẹ là duy nhất, là người đã hy sinh cả cuộc đời để cho tôi được hạnh phúc. Bạn và tôi, hãy yêu thương và trân trọng cha mẹ thật nhiều nhé. Đừng để những lời hối hận muộn màng như tôi, bởi thời gian không bao giờ quay trở lại. Và không ai có thể thay thế được vị trí của cha mẹ trong cuộc đời chúng ta